Ngày đăng: 08:50 AM 15/05/2018 - Lượt xem: 1334
Trước sân quán, một chảo than hồng rực lửa, xếp đều các xiên thịt đỏ tươi trên vỉ, hương khói bốc lên thơm ngát mũi. Vừa ngồi đợi xiên nướng chín vừa nghe cô chủ tiếp thị: Đây là loài lợn rừng chính gốc, được người thiểu số ở đây săn bắt từ nhiều năm trước rồi họ quây chuồng thả nuôi trong rừng trên diện tích rộng, lâu ngày sinh sản nhiều lên.
Thức ăn của chúng là những rau củ rễ trong rừng, hoàn toàn không có cám hoặc cơm cháo như lợn nhà. “Món lợn đồi nướng xiên kén thịt. Phải biết chọn những chỗ nạc ngon, thái ra từng miếng mỏng nhỏ, ướp gia vị đặc biệt của người đồng bào rồi nướng trên lửa than mới đạt”, cô chủ tấm tắc.
Hơn mười phút chờ đợi nghe vãn chuyện, hai xiên thịt đã chín vàng thơm phức, một chén nước chấm nấu bằng nước mắm, đường, gia vị và giấm được bày ra. Bánh cuốn nóng (người ở đây phát âm như vậy) cũng là đặc sản, làm bằng bột gạo – lúa rẫy có pha ít thịt nạc với mộc nhĩ rồi đem tráng mỏng trên nồi nước sôi ùng ục, như bánh cuốn miền xuôi.
Cái bánh được gấp lại, rắc lên ít hành phi. Những xiên thịt tuốt ra trong chén nước chấm đã pha. Thực khách gắp từng cái bánh quấn chấm vào, kèm miếng thịt nướng. Chao ôi nó thơm ngọt lạ lùng giữa phố núi sương mù!
Tôi cảm nhận được đây là món thịt lợn đồi đúng như tên gọi. Nó không như lợn nhà và cũng không như thịt heo rừng, lợn tộc nuôi ở các trang trại dưới đồng bằng. Sau bữa ăn, tôi được cô chủ mời uống ly nước chè xanh non cao đậm chát, hương gừng nghe thật ấm lòng mà nhớ mãi xiên thịt đồi nướng.